Long Thành

Chương 69: Molly lo lắng




 Long Thành  Phương Tưởng 2098 chữ 2019. 07. 13

Phí Mễ xem tiểu thuyết, một lát sau, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, có phần kinh ngạc khi Molly còn ở đây: “Không cần lo lắng, ta ở đây là được rồi.”

“Ta không lo lắng.” Molly dừng lại một cái, tiếp theo kiên trì nói: “Ta đợi thêm một chút.”

Phí Mễ cười cười: “Được.”

Hắn tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Trong mắt Phí Mễ, đôi thầy trò này tựa như là hai mặt hoàn toàn trái ngược, cực kỳ có ý tứ.

Long Thành rõ ràng là cả nhân loại, suy nghĩ hành vi khác biệt người thường, đầu óc cứng như sắt thép xứng với tên gọi, so với Molly càng giống như là người máy. Mà Molly rõ ràng là tân nhân loại, lại hiểu được đạo lí đối nhân xử thế, biết trả giá biết chơi trò chơi, so với Long Thành càng giống nhân loại.

Có một điểm nhưng là thầy trò không có khác biệt, đó chính là cố chấp.

Vô luận Long Thành hay là Molly, cũng sẽ không dễ dàng bị thuyết phục, đều chỉ sẽ dựa theo suy nghĩ của bản thân mình để xử lý vấn đề.

Bỗng nhiên, đùng một tiếng tiếng nổ.

Phí Mễ giật mình, vô ý thức đột nhiên ôm đầu nằm sấp xuống.

Khoang trò chơi trong góc tựa như bị quang giáp cuồng chạy tông vào, nổ thành vô số mảnh nhỏ và linh kiện, như bạo phong kèm theo mưa quét ngang toàn bộ gian phòng.

Đoá đoá đoá, thanh âm dày đặc khiến Phí Mễ rợn tóc gáy.

Mảnh nhỏ từ Khoang trò chơi lực bắn kinh người, tựa như mũi tên lao nhanh đóng tại trên tường, dày đặc chi chít.

Vị trí khoang trò chơi vừa rồi chỉ còn lại có một thân ảnh, rõ ràng là đang thở hổn hển, Long Thành.

Phí Mễ cẩn thận ngẩng đầu, xác định không có nguy hiểm gì khác, mới chậm rãi đứng lên. Lòng còn sợ hãi, hắn lúc này mới chú ý tới Long Thành sắc mặt trắng bệch, thần tình lộ ra vẻ kinh sợ, thở hổn hển, cả người ướt đẫm mồ hôi.

Phí Mễ ngây người một cái, lần đầu tiên hắn tại trên mặt Long Thành nhìn thấy loại tâm tình tương tự nỗi “Sợ hãi” này.

Hắn cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào bên trong có thứ gì đáng sợ sao?”

Long Thành thở hổn hển: “Phi thường đáng sợ!”

Có thể khiến Long Thành tại phía trước hai chữ “Đáng sợ” thêm chữ “Phi thường”, Phí Mễ đã không biết phải tưởng tượng như thế nào, tương tự như chiến dịch xay thịt?

Phốc, Molly mặt không biểu tình từ trên người rút ra một thanh titan lòe lòe chiếu sáng cắm vào nửa đoạn: “Ta vừa rồi lo lắng quả nhiên ứng nghiệm.”

Vừa mới né tránh không kịp, hiện tại bộ dáng nàng có chút thê thảm, cả người cắm đầy các loại linh kiện. Nàng bỗng nhiên nghĩ đến lịch sử truyền thuyết Đông Phương xa xưa, một cái cố sự gọi là “Thuyền cỏ mượn tên”.

Long Thành trong lòng ấm áp, có cái học sinh biết lo lắng cho lão sư, cảm giác rất không sai.

Giọng điệu hắn khôi phục bình thường: “Không cần lo lắng, ta không sao.”

Phốc, Molly mặt không biểu tình lại từ trên người rút ra một mảnh thủy tinh sắc bén: “Lão sư, ta lo lắng chính là khoang trò chơi.”

Khoang trò chơi?

Long Thành nhìn thoáng qua xung quanh, cũng cảm thấy không ổn, hắn suy nghĩ một chút, hỏi Phí Mễ: “Có thể đoạt khoang trò chơi từ chỗ nào?”

Phí Mễ: “...”

Long Thành nhìn Phí Mễ có chút không rõ, bổ sung: “Đoạt có nguyên tắc.”

“Không có nơi nào đoạt, cũng không cần phải đoạt.”

Phốc, Molly từ cái trán rút ra một miếng mỏng đứt gãy màu xám bạc, đặt ở trước mắt, con mắt chợt lóe lên quang mang yếu ớt rồi biến mất: “Ký ức tâm phiến đã hư hao.”

Ký ức tâm phiến hư hao rồi a...

Long Thành cảm thấy rất đáng tiếc, trong giấc mộng ngoại trừ nữ nhân kia muốn cởi y phục của hắn ra, những việc khác đều rất có ý tứ. Diêu Thiên Lai truyền thụ《 Dẫn đường chín thức 》 hắn rất cảm thấy hứng thú, mà những kỹ thuật khôi phục thể lực kia, hắn cũng rất cảm thấy hứng thú.

Nếu như nữ nhân không cởi y phục của mình thì cõi mộng hẳn là có thời gian mười bốn ngày, có lẽ hắn có thể giành được càng nhiều tin tức.

Long Thành rất nhanh liền đem những tạp niệm này vứt ra khỏi đầu. Tại trong thế giới của hắn, không có cái gì lý phải được đến. Đã được đến, vận khí không tệ, không có được đến, vậy sẽ không được đến, đây mới là thái độ bình thường.

Đối với hắn mà nói, không có gì so với đem đồ vật đã tới tay rất tốt tiêu hóa mới càng thêm thực tế.

“Ta đi sân huấn luyện.”
Bỏ lại một câu, hắn liền mất đi tung tích.

Phí Mễ nhìn bộ dáng Molly, không khỏi quan tâm hỏi: “Molly, ngươi không sao chứ? Cần ta hỗ trợ không?”

Molly lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Không cần rồi, Phí Mễ, ta có thể xử lý. Molly là tân nhân loại, không có sao.”

Phí Mễ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi. Cũng phài a, Molly ngươi là tân nhân loại, không cần lo lắng vấn đề này ha ha ha!”

Cười cười, Phí Mễ liền cười không nổi nữa rồi. Molly là tân nhân loại không cần lo lắng, mình là bình thường nhân loại thì sao chứ?

Molly nghiêm túc nói: “Phí Mễ, ngươi cũng đã phát hiện vấn đề chỗ nào đi. Molly là tân nhân loại, ngươi là bình thường nhân loại, lão sư là không bình thường nhân loại. Trong ba người chúng ta, người nguy hiểm nhất chính là ngươi.”

Phí Mễ mồ hôi lạnh toát ra tới, Molly những lời này nói trúng điểm mấu chốt.

Hôm nay xảy ra sự cố như vậy, Molly hoàn toàn không để ý, nếu mình chịu đựng một cái, nhẹ thì vào y viện, nặng thì đi đời nhà ma. May mà mình hiện tại phản ứng nhanh, Phí Mễ lòng còn sợ hãi.

“Vậy, vậy làm sao bây giờ?”

Molly lúm đồng tiền như hoa: “Cùng Molly theo học đi, nỗ lực mạnh lên mới có thể sống sót bên cạnh lão sư.”

Nỗ lực biến mạnh mới có thể sống sót tại bên người Long Thành...

Phí Mễ phát hiện mình vô pháp phản bác.

Hắn có chút mờ mịt mà nhìn cái bụng căng tròn và ngày càng hoàn mỹ, cuộc sống như cá muối của mình lẽ nào cứ như vậy kết thúc?

Thật không cam lòng...

“Molly đi làm việc a.” Molly hướng Phí Mễ khoát khoát tay, ngọt ngào mà bổ sung một câu: “Phí Mễ đừng quên hướng nhà trường xin trợ cấp nguy hiểm cao nha, làm trợ lý cho lão sư, có nguy hiểm tính mạng a.”

Phí Mễ mở lớn miệng, nói cái gì đều không nói ra miệng.

Trong hành lang Phòng thí nghiệm, Molly như hài tử hân hoan chạy tung tăng.

“Bây giờ là con nhím tiểu Molly, xông xông xông đi tới!”

“Ta không sợ ta không sợ không lớn lên, sau khi lớn lên gieo trồng đầy hoa tươi trong nhà. Ta không sợ ta không sợ không sợ lớn lên, Molly thông minh khả ái dễ thương a. Ta không sợ ta không sợ không sợ lớn lên, sau khi lớn lên cùng theo lão sư đánh đánh giết giết, đoạt xong nhà này lại đoạt nhà kia, lạp lạp lạp lạp!”

Nàng một đường tiếng hoan hô nói cười, chạy về hướng phòng thí nghiệm, đi tu bổ thân thể của mình.

Mắt Molly bỗng nhiên sáng ngời: “Tiến sĩ!”

Catherine tiến sĩ cúi đầu dáng vẻ vội vã, nghe tiếng Molly, ngẩng đầu thấy là Molly, sửng sốt một cái: “Thế nào biến thành như vậy?”

Molly nháy nháy mắt: “Lão sư đã mua một tấm ký ức tâm phiến, kết quả, đùng, khoang trò chơi dùng nổ tung luôn rồi.”

Catherine dở khóc dở cười: “Hai thầy trò các ngươi, thực sự là một đôi khác thường, nhanh đi thu dọn đi.”

Molly mô phỏng theo binh sĩ ba mà hành lễ: “Vâng, tiến sĩ!”

Catherine lộ ra nét tươi cười, nhìn Molly sôi nổi rời đi, xoay người đi vào phòng thí nghiệm của mình.

Molly nghĩ lại nét tươi cười của tiến sĩ vừa rồi, nhìn qua có chút uể oải a.

Tiến sĩ gần dây đi sớm về trễ, trở về cũng lập tức chúi đầu vào trong thực nghiệm, rất khổ cực.

Lẽ nào có chuyện gì sao?

Molly trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng mà nàng không có đi hỏi tiến sĩ. Tiến sĩ tựa như mẹ nàng, nhưng mà cuộc sống của hai người duy trì tương đối độc lập, chuyện Molly tại thế giới internet, tiến sĩ cũng không can thiệp.

Nếu như là chuyện trọng yếu, tiến sĩ sẽ chủ động nói cho nàng.

Phương diện này Molly rất hiểu chuyện, chưa bao giờ hỏi nhiều, chỉ là chiếu cố tốt việc sinh hoạt của tiến sĩ, đây mới là việc nàng am hiểu.

Cơm tối nay làm món gì chứ?

Phí Mễ nói phải có thịt, vậy liền làm thịt kho tàu đi. Tiến sĩ rất khổ cực, hầm món canh cho tiến sĩ.

Lão sư thì sao chứ?

Được rồi, còn là làm chậu thịt kho tàu đi.

Molly thật thông minh!